24 thg 8, 2013

Em cần một khoảng lặng.....

.....Có đôi khi em nghĩ mình cần một khoảng lặng, một khoảng lặng thật nhỏ để ở đó em có thể suy nghĩ về nhiều thứ, những thứ mà ở giữa dòng đời ồn àonày em chỉ chợt nghĩ đến rồi nó lại mất đi trong phút chốc.Em đã lặng yên một khoảng lặng trong đáy mắt, cho một mối tình... Lặng yên vì đôi lúc muốn làm viên đá cuội, để không nghe, không thấy giữa dòng đời. Em lặng yên để một tâm hồn dễ rung động trước những gì gọi là sóng gió. Chẳng hiểu sao cuộc sống thường ngày của em bỗng trở nên tĩnh lặng một cách lạ thường... (dù rằng em biết 1 góc nào đó nó vấn âm thầm nổi loạn một cách lạ kỳ).
Một khoảng lặng bé bé thôi nhưng ở đó em trải lòng với suy nghĩ của mình, với con tim và lý trí của mình một cách chân thật nhất. Một khoảng lặng mà ở đó em không sợ bị ai suy xét em đang nghĩ gì, em làm thế có đúng không, hay là em đã sai. Một khoảng lặng để em nhận ra em đã có những gì và đang có những gì và sẽ mất những gì. Một khoảng lặng để biết được hạnh phúc đôi khi đơn giản lắm, để biết được em đang sống thật ấm áp dưới ánh mặt trời, để biết quanh em còn bao người lạnh lẽo và cô đơn. Và một khoảng lặng để em tập yêu, yêu chính em, yêu luôn người, và yêu cuộc đời.
.....Em tập yêu chính bản thân em, yêu cái mặt chẳng chịu xinh, yêu cái tính bướng bỉnh, yêu cả những mộng mơ khác người nữa. Dẫu tính tình còn nhiều khiếm khuyết thì em vẫn yêu em bởi một lẽ đơn giản nếu không biết yêu mình thì còn ai dám yêu mình chứ. Em không tập yêu em thì làm sao em biết yêu người khác được. Nhưng rồi em nhận ra, mãi chẳng thể nào em yêu được con bé trong gương ấy... chẳng thể nào... Vậy cớ chi lại bắt người ta yêu em?!
.....Em thường suy tư rằng cuộc sống như một con đường. Có lúc thênh thang đầy gió, gió thổi bụi vào mắt, nước mắt chảy ròng nhưng vẫn rướn người hiên ngang đón gió. Gió làm tóc rối, gió thổi bay lá, xoay xoay lả lơi. Nhưng cũng có lúc con đường đó rẽ sang hướng khác, quanh co hơn, đường hẹp hơn, tối hơn và ít người hơn. Phải tập yêu những con đường như thế chứ, yêu những ổ gà, những vết xước trên đường bởi vì hàng ngày em phải đối diện nó mà, em yêu để vượt qua, yêu để hiểu hơn về cuộc sống.

.....
Hôm nay, dường như em chẳng còn ồn ào, náo nhiệt, lùng bùng những âm thanh rộn rã. Cuộc sống tựa như một chiếc cốc thủy tinh mong manh... Về đêm chỉ biết nhốt mình trong những khoảng yên lặng...

Lặng yên nghe tiếng mưa rơi, lặng yên nghe thấy đêm trôi.

Lặng yên nghe tiếng thở dài, lặng yên những xót xa trong em.

Lặng yên khi người nói đến khoảng trống, lặng yên nghe nước mắt rơi.

Lặng yên trong cơn mưa buồn, lặng yên nghe nỗi cô đơn.
.....................................
Em cần một khoảng lặng... Nghỉ chân cho những lúc mệt nhoài... Lấy sức cho những hành trình tiếp theo...

2 nhận xét: